Thứ Bảy, 5 tháng 11, 2011

Vị của thiên đường

Mình nhớ trong một bộ phim mình đã xem khá lâu rồi, có một nhân vật đã nhắc đến "vị của thiên đường" - là vị của dòng nước mà anh ta vừa uống vừa đổ tràn trên mặt sau khi anh ta đã chơi một chận bóng hết mình với bạn bè. Mình lúc đó đã rất đồng tình với anh ta vậy mà cái "vị của thiên đường" này đến hôm nay mình mới được cảm nhận lại.
Chiều nay vừa đi đá bóng, lớp không đủ người, tìm kiếm + lôi kéo + dụ dỗ mãi mới chỉ vừa đủ quân số lên ai cũng phải chạy hết mình có lẽ còn hơn cả hết mình =)) Cái cảm giác vừa chạy vừa hò hét này quả thực là thú vị, trong cuộc sống hỗn loạn này có lẽ những giây phút như vậy không nhiều. 
Tỷ số : 5-0(suýt thắng) Hahaaha có lẽ là trận có tỷ số đậm nhất giải. Cầu thủ gì mà đồng phục không có, giày dép cũng không chạy loạn trên sân cứ thấy bóng là bâu vào chả thèm để ý ai như mới nhìn thấy quả bóng lần đầu ý, cuộc chơi mà thế nào cũng đâu quan trọng, quan trọng là được chơi, mà sao đội nào có mình tham gia cũng có tỷ số X-0 vậy trời! 
Thường thì khi người ta giỏi làm cái gì thì người ta mới thích làm cái đó, mà sao mình đá kém mà lúc nào cũng thích đá bóng, kỳ lạ! 
Mai lại đi đá tiếp nghe nói bọn này đá thiếu 2 người mà vẫn thắng cách biệt 3 bàn. Có lẽ tỷ số ngày mai sẽ là XX - 0 (lại suýt thắng)!

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • Twitter
  • Facebook
  • RSS

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét


"Hãy sống với hiện tại và để cho quá khứ tự chôn vùi những sai lầm của nó!"


Dale Carnegie__________