Thứ Hai, 25 tháng 7, 2011

Tôi và em



Từ bé tôi đã rất ấn tượng về em, một cô bé có khuôn mặt xinh tươi khuôn mặt em toát nên vẻ trong sáng nó có thể thanh tẩy những tâm hồn đen tối và làm cho những kẻ có trái tim vẩn đục cảm thấy xấu hổ khi đứng trước mặt em. Em có một đôi mắt thoảng buồn tuy vậy em lại rất năng động, không phải là hiếu động và nghịc nghợm, luôn chạy nhảy nô đùa vui tươi và không ưu sầu. Tất nhiên em là một đứa trẻ mà.

Tôi và em cùng học một lớp, trong lớp tôi luôn nhìn em và đến giờ ra chơi thì lại xem em chạy nhảy với đám bạn nhưng không hiểu vì sao lại chưa nói với em một câu nào trong suốt những năm học đó. Có lẽ tại vì tôi và em quá khác nhau, em xinh đẹp tôi xấu xí, em học giỏi tôi học dốt, ở trong lớp bạn bè vây quanh em, tất nhiên họ vây quanh em nên xung quanh tôi không có ai, em là một vầng hào quang tỏa sáng còn tôi là con số không, không phải là số không mà là rỗng là null, hoặc có lẽ tôi là một kẻ có trái tim vẩn đục khi đứng trước mặt em và khuôn mặt thánh thiện của em đã làm tôi phải xấu hổ chẳng thốt lên lời.
Những ngày tháng học cùng em rồi cũng đã hết, chúng tôi sắp thi hết cấp ... một. Tôi cảm thấy buồn khi sắp phải xa trường, có lẽ tôi là đứa học sinh tiểu học duy nhất cảm thấy buồn khi sắp phải xa trường, hôm đó cả trường chỉ có một mình lớp tôi phải đi học, ngôi trường lúc ấy dường như rộng lớn hơn và trông thật lạ với những cánh cửa đóng im, lũ bạn tôi thì dường như chúng không để ý đến điều đó và vẫn vô tư chạy đuổi bắt nhau như mọi ngày. Tôi không nhập cuộc với chúng mà lang thang đi quanh trường dạo qua những phòng học im lìm và những hành lang vắng ngắt mà ngày thường tôi không giám lại gần vì chúng toàn học sinh mà tính tôi vốn nhút nhát rất sợ đông người, tôi đang leo lên tầng hai của khu nhà đối diện thì em chạy xuống khuôn mặt hoảng hốt nhưng khi phát hiện đó là tôi thì em lại cười và bảo tôi không cho ai biết là em ở đây, thì ra em đang chơi đuổi bắt cùng lũ kia, tôi lúc đó thực sự luống cuống như thể đang làm điều đó sai trái mà bị người lớn bắt gặp vậy, không trả lời em tôi liền vội vã quay xuống cầu thang, tiếp tục cuộc thám hiếm của mình mà bỏ qua cái tầng hai ấy. Vậy đó, lần đầu tiên em nói chuyện với tôi và tôi không giám trả lời, lúc đó thì tôi cũng không hiểu sao lại như vậy giờ đây khi đã đủ lớn thì tôi đã hiểu được bạn biết đấy khi đứng trước những thứ thánh thiện quá thì cho dù tâm hồn bạn trong sáng đến đâu đi nữa vẫn là đen tối.

Chúng tôi lên cấp hai mỗi người học một lớp tôi vẫn thường quan sát em nhưng không còn thường xuyên nữa, cuộc sống của tôi có những thay đổi tôi có nhiều bạn hơn không còn nhút nhát nữa. Hay đi chơi hơn, tôi nhớ những buổi chưa đá bóng trên sân bê tông bỏng rát và những buổi chiều chạy tung tăng tắm mưa, tôi vui cùng thú vui của bạn mà quên đi thú vui của mình đó là ngắm nhìn em... tôi đã quên mất em.

Tôi lớn lên luôn được mọi người cho biết rằng tình yêu là xấu xa và không tốt và chính tôi cũng nghĩ như vậy. "Đang học hành mà đã yêu đương nhăng nhít!" tôi luôn nghĩ như vậy khi bọn bạn bè nói về tình yêu của chúng và có lẽ tôi khinh bỉ chúng, tôi luôn cho rằng khi nào ra trường mới được yêu. Nhưng đôi lúc tôi thấy thấp thoáng đâu đó trong trí nhớ của tôi hình bóng một cô bé với đôi mắt thoảng buồn đang nhìn tôi. Tôi đã quên em?

Cuộc sống xa nhà luôn làm cho người ta cảm thấy cô độc và buồn. Vậy nên họ tìm đến với nhau và yêu nhau, bạn bè thì đã có người yêu, thay người yêu... còn tôi vẫn không yêu ai, hay không ai yêu thì cũng thế thôi. Những tháng ngày của tôi vẫn đều đặn chôi đi cho đến một hôm.

Tình cờ tôi "gặp lại" em, "gặp lại"? không hẳn vậy chỉ là tôi thấy facebook của em trong friendlist của một thằng bạn, tôi vội vàng add và tiếp tục cái thú vui của mình sau bao năm gián đoạn đó là nhìn ngắm em quan sát em. Em giờ đây đẹp quá, hoàn hảo quá, thực sự vốn từ vựng của tôi không đủ để miêu tả vẻ đẹp của em. Tôi chỉ có thể nói là em rất đẹp.

Sau bao nhiêu năm tôi không ngờ là mình có thể lại được nhìn ngắm em lại được biết những thông tin về em về cuộc sống của em và vẫn như xưa luôn chia sẻ những vui buồn cùng em dù chỉ là trong tâm tưởng, vẫn như xưa chưa giám nói một lời nào cùng em.

Nhưng càng quan sát tôi lờ mờ nhận thấy một điều rằng em và tôi khác nhau nhiều quá đã thực sự trở thành hai thế giới riêng biệt rồi đã không thể nữa rồi. Trước đây trong tâm trí tôi vẫn luôn có một hình ảnh mơ hồ, vô thức về em và tôi, về một thứ gì đó ... không thể nữa rồi.

Tôi và em chia tay trong quá khứ, gặp lại nhau ở hiện tại và sẽ mãi mãi xa trong tương lai.

Tôi sẽ ngồi đây dõi 
theo, em như 1 con chim xanh bay mãi, xa mãi cho đến khi thành một chấm nhỏ trên nền trời rồi biến mất trong không gian bao la. 

Nhưng đôi lúc tôi vẫn thấy thấp thoáng đâu đó trong trí nhớ hình bóng một cô bé với đôi mắt thoảng buồn đang nhìn tôi...

  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • Twitter
  • Facebook
  • RSS

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét


"Hãy sống với hiện tại và để cho quá khứ tự chôn vùi những sai lầm của nó!"


Dale Carnegie__________