Thứ Sáu, 17 tháng 12, 2010

Cây bàng...

"...Bàng là thế! Luôn vươn cao chạm tới bầu trời và mang trong mình giấc mơ ngập nắng "dẫu có lúc mặt trời không chiếu sáng”- 


Nhưng mơ vẫn cứ mơ, tin vẫn cứ tin...". Một sớm mai nào đó thức dậy, khi nhặt lá bàng rơi trong chiều đông xám ngắt, lòng ta không khỏi những nghĩ suy: Làm sao "để sống có ý nghĩa hơn?", làm sao để tuổi mình không trôi qua trong hờ hững? Làm sao ta có thể mãi giữ cho mình một ước mơ ngập nắng như bàng kia sẽ xanh rạng rỡ lúc xuân sang? Đã bao giờ khi ngước nhìn lá bàng đổ vụn vỡ trong chiều cuối thu bạn chợt thấy tuổi mình đang trôi không thể nào níu giữ? Đã bao giờ khi nhìn lá bàng mướt xanh trong nắng cháy, lòng bạn cồn cào những khát khao?
Một sớm mai nào đó thức dậy, khi nhặt lá bàng rơi trong chiều đông xám ngắt, lòng ta không khỏi những nghĩ suy: Làm sao "để sống có ý nghĩa hơn?", làm sao để tuổi mình không trôi qua trong hờ hững? Làm sao ta có thể sống được một cuộc đời của cây, của lá, của gió, của màu xanh cây bàng?
Một năm có bốn mùa và mỗi mùa, cây bàng có mỗi màu sắc khác nhau: cháy trời đỏ rực trong lòng mùa thu se sắt, tơi bời, xác xơ; lặng lẽ giương cành khô thâm nâu giữa tiết đông giá, để rồi hóa xanh non trong mùa xuân khẽ khàng và khoác áo màu xanh thẫm khi hè sang.
Và mỗi mùa, bàng mang một hơi thở khác nhau. Nhưng dù xuân hạ thu đông thì bàng vẫn bền bỉ đứng đó, để rồi "khi mùa xuân đến, mầm sống đâm chồi đón nắng vàng ..."
Bàng yêu đất, yêu gió, yêu khoảng trời ngập nắng. Nó luôn vươn tới ánh sáng mặt trời và hi vọng, chờ đợi. Dưới nắng vàng rờ rỡ, bàng càng xanh, càng đủ đầy ước mơ. Có lẽ vì thế mà người ta gọi đây là loài cây của mùa nắng, của khát khao.
Ai vui khi lá bàng đỏ rớt xuống gữa mùa đông?
Đỏ như máu dẫu xa lìa cành
Nụ cười luôn tươi sáng trên môi?
Có ai không chút xao lòng khi nhìn lá bàng rơi rớt giữa mùa đông cả. Năm tháng bào mòn từng hạt diệp lục trên từng kẽ lá để khi thu tới, lá ngả đỏ rồi nhạt phai, rụng rời khỏi thân như giọt máu đỏ lìa khỏi cơ thể sống trong đông.
Nhưng bàng vẫn không đớn đau. Mạnh mẽ hơn bao giờ hết dù biết lúc đó, thân khẳng khiu , cằn cỗi , lá trơ trọi cành vắng không nhưng bàng vẫn tin vào ánh nắng mặt trời dù có "rớt xuống mùa đông”, dù "đỏ nhưmáu dẫu xa lìa cành" thì nó vẫn giữ "nụ cười luôn tươi sáng trên môi"
Vì quy luật của tạo hoá vốn thế: Tàn rụng không trừ riêng ai! Tàn rụng cũng là để cái mới hồi sinh. Bàng bình thản đối mặt với quy luật ấy như đối mặt với bao mưa nắng dãi dầu.
Để rồi nơi chiếc lá lìa cành đó, sớm mai này một chồi non xanh nhú lên. Một sự sống mới lại phôi thai, lại bắt đầu để rồi một ngày nào đó, nó cũng sừng sững với cuộc đời của cây, của lá, của gió, của nắng tràn…
Mênh mang câu hát sâu trong giấc ngủ
Đi trong bóng mát cây bàng năm xưa
Trong tim ta vẫn khắc sâu một thời
Mênh mang khúc hát
Cây bàng năm xưa


Thời gian làm ta lớn và quên đi bao nhiêu điều trong cuộc sống bề bộn này nhưng cũng có những điều ở lại, ta đặt thật sâu trong tim để mỗi lần nhớ lại, kí ức vỡ oà ra thành tỉnh thức. Lật tung kỉ niệm, ta ngược về phía ngày xưa - nơi có "mênh mang câu hát sâu trong giấc ngủ”, nơi có bóng mát cây bàng toả xuống những tháng năm dài khờ khạo.
Nơi đó, mắt ta vẫn chưa nhuốm màu muộn phiền, tim ta còn đỏ tràn trề những ước mong. Nơi đó có những tháng ngày đi rồi đi mãi, ta chỉ có thể tìm lại trong khoảng trời cũ mà thôi. Ta vẫn nhớ chưa quên, ngày hôm qua ạ! Trong veo, dịu ngọt như một giấc mơ đẹp!
Đi trong bóng mát cây bàng, đi trong nỗi nhớ da diết về một thời đã qua vẫn khắc sâu trong tim, ta không khỏi bồi hồi nghĩ suy. Ta đã làm được gì cho chính ta và cuộc đời này?
Khúc hát cây bàng năm xưa ru ta ngủ với giấc mơ du miên về miền nắng vẫn còn đó. Đã bao giờ ta chạm nổi vào khát khao nào chưa?
Cây bàng xưa không còn nguyên vóc dáng
Dẫu báo dông đã thấm bao ngày qua
Dù cho thời gian phai tàn bao ý thơ
Còn mãi sức sống cây bàng xưa
Cây bàng năm xưa đã khoác trên mình vóc dáng khác: rắn rỏi , mạnh mẽ và kiên cường hơn sau bao mưa nắng . Nhưng dù bão giông thấm bao ngày làm phai tàn đi bao ý thơ thì cây bàng năm xưa vẫn còn đó, vẫn tồn tại và tràn đầy khao khát trong nắng .
Bàng là thế! Luôn vươn cao chạm tới bầu trời và mang trong mình giấc mơ ngập nắng "dẫu có lúc mặt trời không chiếu sáng” - Nhưng mơ vẫn cứ mơ, tin vẫn cứ tin .
Tin lắm, rằng sớm mai này, nắng ấm sẽ về cùng bình minh ngày mới, “để vần thơ vẫn đẹp như ý thơ, để sống mãi cây bàng ơi".
  • Digg
  • Del.icio.us
  • StumbleUpon
  • Reddit
  • Twitter
  • Facebook
  • RSS

1 nhận xét:

  1. bài viết hay quá đi, mình cũng là fan của BT, yêu thứ âm nhạc rất thấm nội tâm của a Lập

    Trả lờiXóa


"Hãy sống với hiện tại và để cho quá khứ tự chôn vùi những sai lầm của nó!"


Dale Carnegie__________