Một trong các thông tin được báo mạng loan rộng rãi trong tháng 10 là một người đàn ông trần truồng chạy băng qua mặt Tổng thống Mỹ Barack Obama trong một buổi meeting.
Chuyện cởi truồng ở những sân thể thao quốc tế thỉnh thoảng vẫn nghe, không mới, nhưng cởi truồng trước tổng thống chắc có lẽ là lần đầu. Chưa kể lần này có khác đôi chút nữa, cởi truồng được triệu đô kèm với điều kiện ông Obama phải nhìn thấy, éo le chứ không phải chơi. Có rất nhiều nguy cơ nếu vô phúc lúc đó ông Obama quay mặt sang chỗ khác nhìn bà xã chẳng hạn thì anh chàng sexy kia sẽ mất trắng cả chì lẫn chài (chứ chưa nói tới việc sẽ chia phần cho cô người yêu, một trong bốn người giúp anh thực hiện ca mạo hiểm trên). Cũng xin mở ngoặc thán phục cô người yêu này, sẵn sàng cho cả thế giới chiêm ngưỡng người tình của mình trong tình trạng Adam một cách "có tổ chức" như vậy. Nhưng có việc khác còn lớn hơn việc biếu không cho tổng thống màn thoát y vũ là việc cả thế giới sẽ được giải khuây một phen.
Thế giới này đã buồn bã đến mức vậy ư? Những trò giải trí trong thời hiện đại đang đứng trước nguy cơ mọi thứ trở nên nhàm chán quá nhanh, lỗi thời quá nhanh, mới bày trò hôm trước hôm sau đã rơi rụng. Thời trước đi xem một buổi hòa nhạc, một suất phim, gặp gỡ một nhà văn hóa đã có thể là tâm điểm một sự kiện. Nhưng bây giờ thì không hẳn. Trò chơi liên tỉnh đã từng làm mưa làm gió trên sóng VTV3 một thời so với bây giờ mới buồn chán làm sao. Bản thân không phải trò chơi mất đi hiệu lực, mà chỉ đơn giản là ngày nay nhiều trò nhanh chóng được bày ra đến mức nuốt chửng những thú vui chậm rãi khác, cũng như chính nó sau đó bị một trò vô bổ khác nuốt chửng trong một ngày không xa. Có một bợm nhậu không mang được dép, cứ chuẩn bị mang vào thì lại té. Có một nữ phóng viên trong lúc giới thiệu bị bóng bay vào đầu. Có một màn múa cột trên xe buýt. Vân vân. Ðó là những thứ mà cả thế giới dán mắt vào xem, hàng chục triệu lượt truy cập, bình luận. Hàng chục triệu người với rất nhiều kiến thức được nhồi nhét trước đó trong nhà trường cũng như trong gia đình, xã hội, trí thức cũng như thất học, đều xem. Một ví dụ khác. Có một con chó tên là Mishka nói "I love you" đã thu hút 20 triệu lượt xem trên YouTube. Nghe đâu sau đó Mishka và cô chủ được mời tham gia một loạt chương trình truyền hình nổi tiếng. Sau đó cục cưng Mishka còn được luyện thêm dăm ba từ như happy, hello, bye bye, Obama... Cũng không biết nên gọi đây là sự tài tình hay là sự cùng quẫn của niềm vui nữa.
Internet đã đưa thế giới đến trước một định nghĩa khác, chủ ý lẫn không chủ ý, giá trị hay không giá trị, nghiêm túc hay cà rỡn, những cặp song hành. Và một khái niệm khác đang ngày càng được định hình, bất chấp những nhà đạo đức học có chấp nhận hay không thì cà rỡn vẫn có nguyên giá trị bởi sự cà rỡn đó đã từ từ chạm vòi đến mỗi căn nhà. Và không một nền giáo dục nào có thể thay đổi trọng tâm của nó được nữa. Nó giống như những đứa con trong cộng đồng con người, và đến lúc phải tập sống chung như một cách thức của sự khôn ngoan. Tất cả đã trở thành sự kiện. Tất cả đã trở thành công cụ chống chọi với nỗi buồn ngày một lan rộng bởi sự khao khát cái mới, bởi sự cả thèm chóng chán của khẩu vị.
Một cú ngáp của tổng thống biết đâu có thể làm thế giới giải trí của con người xua tan nhiều đêm mệt nhọc, thậm chí cả tháng liền nếu như cú ngáp đó trong một cuộc họp thượng đỉnh chẳng hạn. Cũng như đố ai biết sau vụ khỏa thân trước mặt tổng thống là đến cái gì, khỏa thân trước ai để cắt cơn khát chuyện tầm phào trong thế giới của chúng ta.
Một cú ngáp của tổng thống biết đâu có thể làm thế giới giải trí của con người xua tan nhiều đêm mệt nhọc, thậm chí cả tháng liền nếu như cú ngáp đó trong một cuộc họp thượng đỉnh chẳng hạn. Cũng như đố ai biết sau vụ khỏa thân trước mặt tổng thống là đến cái gì, khỏa thân trước ai để cắt cơn khát chuyện tầm phào trong thế giới của chúng ta.
bài viết sâu sắc
Trả lờiXóahãy nổ theo cách của bạn